Thứ Sáu, 8 tháng 4, 2016

Tiết lộ gây sốc của “Tú bà” 8x chuyên săn gái bán “Cái ngàn vàng”

Cuộc trò chuyện giữa PV và một “tú bà” còn rất trẻ sẽ cho độc giả thấy sự tinh quái của hoạt động này.
“TÚ BÀ” VỚI CON ĐƯỜNG MÔI GIỚI ‘CÁI NGÀN VÀNG’
Tôi không biết bằng cách nào mà những cô gái mới vừa chân ướt chân ráo bước xuống phố lại quen biết được các “tú bà”. Thực tế cho thấy, “tú bà” cũng là người chứ đâu phải là thần thánh gì. Thế nhưng, cứ hễ cô gái nào có nhu cầu bán trinh, thậm chí cái ý định quái gở đó chỉ mới lóe lên trong đầu thì “tú bà” đã xuất hiện. Các “tú bà” là cầu nối giữa “chân dài” bán trinh và các “đại gia”. “Tú bà” ắt hẳn là một mụ đàn bà có rất nhiều thủ đoạn.
Trong quá trình thâm nhập thực tế, tôi tiếp cận được một “tú bà”. Ả họ Quách, nên đám gái đã từng qua tay ả thường gọi là chị Quách. Quách “tú bà” còn rất trẻ. Ả sinh năm 1988. Nếu may mắn hơn một chút thì ả đã tốt nghiệp đại học ít nhất ba năm nay. Nhưng ả bị đuổi học, chuyện cũng bắt đầu bằng cái chữ “trinh”.
Năm 2009, ả bị công an quận Cầu Giấy (TP. Hà Nội) bắt khi bán thân ở một nhà nghỉ trên địa bàn. Nghe nói đợt ấy, ả bị phạt hành chính rồi bị đuổi học. Xong lại đâu vào đấy. Từ cái dấu mốc đó, ả làm “tú bà” chuyên săn gái trinh. Có ai dám tin ả từng là sinh viên của một trường sư phạm không? Ngay cả khi ngồi trò chuyện với tôi, những câu chữ ả nói ra cũng hết sức trần trụi. Trần trụi như gái bán thân lõa thể trước mặt khách làng chơi vậy.
Tóc ả ngắn, lớt phớt vàng. Mặt trang điểm kỹ càng nhưng trông già hơn cái tuổi 26. Ả mặc váy ngắn ngang đùi, khuôn ngực bỏ ngỏ quá nửa hấp dẫn và đầy đặn. Giọng nói ngọt ngào. Tôi hỏi ả giờ làm gì, ả hồn nhiên: “Em vẫn vậy thôi anh. Ai cần gì em bán nấy. Trước còn kiếm được đồng ra đồng vào, giờ thời buổi khó khăn, ăn đong từng bữa”. Tôi hỏi nhỏ ả về chuyện những cô gái “chân dài” bán trinh, ả cười nói: “Chuyện đó có gì đáng để kể đâu anh. Anh biết em rồi đấy, bán thân bị bắt, rồi mất sạch. Cha mẹ cũng từ mặt luôn. Trước khi đến gặp anh, em cũng có mấy cuộc gọi. Gọi đi chơi, đi vũ trường rồi tiện đi đêm. Đi thì có tiền nhưng giờ em chả thích. Mấy đứa em nó hứng thú thì em để chúng nó đi…”.
– Em có mấy đứa em?”– tôi hỏi. – “Em thì nhiều. Tụi nó đều là sinh viên con nhà nghèo. Đứa nào cũng coi em như chị ruột, mà em thì nuôi chúng nó được ngày nào đâu. Khổ, nghèo thì luôn đi đôi với nhục”– ả giãi bày. – “Em không nuôi họ thì họ nuôi em chứ?– Tôi nói bâng quơ nhưng như chạm vào tim đen của ả. Ả nhìn tôi rồi bất ngờ cười: “Tất nhiên rồi. Em kể anh nghe, giờ chúng nó còn biết ơn em mới đúng. Em dạy chúng nó những bài học vỡ lòng từ khi chúng còn ngơ ngác ở thành phố này. Giờ đứa nào đứa ấy khôn ra phết”.
– “Em dạy gì?”. Câu hỏi của tôi làm ả lúng túng: “Dạy phải sống thế nào ở thành phố, dạy nhìn ra bộ mặt thật của đàn ông. Thậm chí, em còn dạy chúng nó cả cách làm tình…”. Ả nói to, cười nắc nẻ làm thằng đàn ông như tôi phải đỏ mặt. Tôi biết ả đang nắm trong tay danh sách của nhiều cô gái muốn “hiến dâng” trinh tiết cho các “đại gia” nhiều tiền rửng mỡ nên bạo miệng hỏi: “Còn những cô gái bán trinh thì sao?”. Ả vặn vẹo: “Anh muốn mua hay chỉ hỏi chơi?”. Ngoài đứa hư hỏng như em mới mất trinh chứ mấy đứa em của em còn nguyên bản hết. Trời ban mỗi người có mỗi một cái, cũng phải tính để nó ra tấm ra món. Chẳng ai cho không ai cái gì cả, em nói thật lòng đấy”.
Còn trẻ tuổi nhưng những thủ đoạn trong nghề môi giới gái trinh cho “đại gia” thì ả có thừa. Ả bảo:“Nghề nào cũng có quy định nghề nghiệp riêng. Bọn em cũng phải giữ chữ tín chứ. Như em đây, trông thế này thôi chứ đại gia nào ở cái Hà Nội này mà em không nhẵn mặt. Bọn anh gặp các ông ấy khó hơn lên trời, còn em thì hô một cái các ông ấy đến hầu tận gót chân. Cái nghề của em nó hay như thế đấy ạ”.
mua ban trinh tiet, mua dam trinh tiet, tu ba ban dam, duong day mua ban trinh tiet, dai gia mua trinh tiet, te nan xa hoi
Một cặp đôi đang quan hệ bị bắt quả tang (ảnh minh họa)
CHIÊU BÀI DẪN DỤ “CHÂN DÀI” BÁN ‘CÁI NGÀN VÀNG’
Như đầu bài viết đã nói, tôi vô cùng thắc mắc không biết tại sao những cô gái muốn bán trinh lại luôn gặp được “tú bà”. Sau cuộc gặp với mụ Quách thì tôi mới hiểu rằng đó không hẳn là một cái duyên. Đó là thủ đoạn. Không ai rõ kẻ trộm cắp chuyên nghiệp bằng chính một kẻ trộm cắp chuyên nghiệp. Quách “tú bà” cũng vậy, ả rõ hơn ai hết tâm lý của những cô gái nhà nghèo hoặc những cô gái thích ăn chơi đú đởn. Ả từng là sinh viên, từng là con nhà nghèo, từng bán trinh, bán thân nên ả đi guốc trong bụng những con mồi mà ả nhắm tới.
“Anh có tin là em đoán trúng phóc đứa con gái nào còn hay mất trinh không? Em là người trong nghề em biết. Có đứa vá màng trinh giả đến bảo với em là chưa ngủ với đàn ông bao giờ. Gớm, nó làm như em không có mắt ấy. Em chỉ hỏi hai câu thì tuôn sạch ra ngay”, ả tự tin khoe. Tôi bảo, vẫn không hiểu bằng phương cách nào mà đường dây của ả lại quy tụ được nhiều gái trinh đến thế? Chắc hẳn phải dùng cách gì đó cao siêu lắm.
Thuyết phục được một cô gái đi làm cái chuyện nhơ nhuốc ấy đâu có dễ dàng gì. Thế nhưng, theo ả nói thì chuyện lại hết sức đơn giản: “Tiền, đứa nào cũng cần tiền cả anh ạ. Có đứa ở nhà ngoan như cô Tấm, nhưng ra ngoài thì ăn chơi bạt mạng, chơi tới bến. Có đứa nhà nghèo, xuống Hà Nội thấy người ta xe nọ, máy kia cũng ao ước chứ. Mà sinh viên thì tiền đâu ra. Làm thêm chẳng đủ tiền son phấn. Còn trinh tiết thì như người ta nói cũng có dăm bảy đường. Giờ suy nghĩ ào ào rồi, không khắt khe như xưa nữa. ‘Gái’ lõi đời giải nghệ vẫn lấy chồng, sinh con chứ bán trinh là cái gì đâu”.
“Em không bao giờ o ép ai cả. Ép cũng chả được. Toàn là tự tìm đến em, xin em, em mới chấp nhận cho vào đội. Này nhé, có con bé muốn mua cái xe máy đi học. Nhà nó nghèo chẳng có tiền. Thế rồi nó đi làm thêm cũng chỉ đủ ăn. Em nào có biết mặt mũi nó đâu. Người ta giới thiệu bảo cứ tìm đến em nếu là cô gái còn trinh trắng. Nó đến, em nói thẳng, bán thì bán không bán thì tùy. Thế là nó bán thôi. Có đứa em mua cho hẳn điện thoại xịn, quần áo hàng hiệu, đi xe đẹp, em bảo nó làm gì nó ắt làm đấy. Anh cứ thử mà xem. Em lên mạng, gặp mấy đứa con gái trẻ than nghèo, kể khổ. Em bảo nếu muốn thì theo chị, nó ậm ừ hỏi theo chị làm việc gì. Em cũng nói thẳng ra là bán trinh cho nhà giàu. Cho nó thời gian suy nghĩ, nó chẳng cần nghĩ đã gật đầu. Anh bảo vài chục triệu cho một đêm với đàn ông, nhẹ như lông hồng”, ả tâm sự.
Thì ra cái chuyện dùng đồng tiền để dắt mũi “chân dài” bán trinh là thật. Ả chẳng mất gì cả, tất tần tật có đại gia bao. Chỉ cần ả tìm được gái trinh, mà gái trinh thì thiếu gì. Ả còn bảo, bán trinh xong nhiều cô gái còn sẵn sang gia nhập đội quân ‘gái’ cao cấp. Cũng là lẽ dĩ nhiên, đã không còn trinh thì bán 10 lần hay trăm lần cũng như nhau thôi. Vả lại, cái việc kinh doanh “vốn tự có” luôn thu lợi dễ dàng và nhẹ nhàng nhất. Tôi không bình luận gì về những chuyện mà “tú bà” Quách đã nói. Và sau cuộc trò chuyện này, tôi đã trực tiếp được nghe một cô gái bán trinh trong đường dây của “tú bà” Quách trải lòng mình. Sự thật nó còn trần trụi và nhức đau hơn thế.
“Không có cái giá ấy đâu”
Tôi đem câu chuyện của gã giám đốc giàu có kể với Quách “tú bà”. Rằng, gã mua gái trinh để làm quà cho đối tác của gã.. Rằng, cái số tiền gã bỏ ra hơn 30 triệu đồng. Ả lắc đầu bảo, bán trinh bây giờ không có cái giá đó đâu. Nó cao hơn nhiều lắm. Chỉ những đứa không biết thì mới bán trinh kiểu ấy. Thế nên, người ta mới bảo trinh tiết là “cái ngàn vàng”. “Cái ngàn vàng” thì phải đổi bằng “cái ngàn vàng” chứ. Ai lại bán mua chênh lệch thế bao giờ”, ả nói.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét